File this story under the heading: "If life were not so bitter, revenge would not be sweet."
After seventeen years of marriage, a man dumped his wife for a younger woman. The downtown luxury apartment was in his name and he wanted to remain there with his new love, so he asked his wife to move out and said he would buy her another place. The wife agreed to this, but asked that she be given three days.
The first day she packed her personal belongings into boxes and crates and suitcases. On the second day, she had the movers come and collect her things. On the third day, she sat down for the last time at their candlelit dining table, soft music playing in the background, and feasted alone on shrimp and a bottle of Chardonnay.
When she had finished, she went into each room and deposited shrimp leftovers into the hollow of her curtain rods. She then cleaned up the kitchen and left.
Her husband returned with his new girl, and all was bliss for the first few days. Then it started; slowly but surely. Clueless, the man could not explain why the place smelled as it did.
They tried everything. First they cleaned and mopped and aired the place out. That didn't work. Then they checked vents for dead rodents. Still no luck. They steam cleaned the carpets and hung air fresheners. That didn't solve the problem. They hired exterminators; still no good. They ripped out the carpets and replaced them. But the smell lingered.
Finally, they could take it no more and decided to move. The moving company packed everything and moved it all to their new place. Everything. Even the curtain rods.
I like the story because of the humor. But revenge is always a poor option if we want to be healthy and happy.
The problem is... we can't carry a grudge and carry love in our hearts at the same time. We have to give one of them up. It's a choice we make.
Some resentments are large; they've built up over a long time and will not be easy to part with. Some have been fed by years of pain and anger. But all the more reason to give them up.
When we're tired of the anger and resentment and bitterness, we can choose a better way. We can be forever unhappy, or we can be healthy. We're just not made to carry a big grudge and a heart filled with love at the same time.
But I still chuckle at the story.
Steve Goodier
Nếu cuộc sống không quá đắng cay…
Xin đưa ra câu chuyện sau ngay dưới tiêu đề: “Nếu cuộc sống không quá đắng cay, thì sự hận thù sẽ không ngọt ngào đến vậy”.
Sau mười bảy năm kết hôn, một người đàn ông đã từ bỏ vợ mình để đến với một người phụ nữ trẻ hơn. Căn hộ sang trọng trong khu thương mại mang tên anh ta và anh ta muốn ở lại chỗ đó với người yêu mới, nên đã yêu cầu vợ chuyển ra ngoài và nói sẽ mua cho cô một chỗ khác. Người vợ chấp nhận chuyện đó, nhưng xin ba ngày.
Ngày đầu tiên, cô gói gém đồ đạc cá nhân vào các hộp, thùng và vali. Trong ngày thứ hai, cô có thêm động lực và thu lượm hết những đồ đạc của cô. Trong ngày thứ ba, cô ngồi lần cuối vào chiếc bàn ăn dưới những ngọn nến, âm nhạc nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh, và ăn tiệc một mình với tôm và một chai Chardonnay.
Khi đã xong, cô đến từng phòng và để chỗ tôm thừa vào chỗ rỗng của thanh treo rèm cửa. Sau đó cô dọn sạch phòng bếp và ra đi.
Chồng cô trở về với người bạn gái mới, và tất cả đã rất hạnh phúc trong một vài ngày đầu tiên. Sau đó nó bắt đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn. Không có dấu hiệu nào, nhưng người đàn ông không thể giải thích vì sao chỗ ở bốc mùi như là nó đã từng thế.
Họ thử tất cả mọi thứ. Đầu tiên, họ quét dọn, lau chùi và làm thoáng chỗ ở. Nhưng nó vẫn thế. Sau đó họ kiểm tra ống khói xem có xác côn trùng chết không. Vẫn không may. Họ tiếp tục giặt thảm và phun chất làm tươi mát vào không khí. Điều đó chẳng giải quyết được vấn đề. Họ thuê người tìm, nhưng vẫn không khá mấy. Họ xé các tấm thảm và thay thế chúng. Nhưng mùi hương vẫn còn đó.
Cuối cùng, họ không thể làm gì thêm nữa và quyết định chuyển đi. Công ty chuyển đồ đã gói ghém tất cả mọi thứ và chuyển đến chỗ mới cho họ. Tất cả mọi thứ. Thậm chí cả những thanh treo rèm cửa.
Tôi thích câu chuyện này bởi sự hài hước. Nhưng sự trả thù luôn là sự lựa chọn tồi tệ nhất nếu chúng ta muốn trở nên khỏe mạnh và hạnh phúc.
Vẫn đề là … chúng ta không thể mang theo hận thù và mang theo tình yêu trong trái tim cùng một lúc. Chúng ta phải từ bỏ một trong hai thứ đó. Đó là sự lựa chọn mà chũng ta phải thực hiện.
Một vài sự oán hận là quá lớn, chúng được tích lũy qua một thời gian dài và không dễ dàng gì để bỏ đi. Một số được bồi dưỡng thêm qua nhiều năm bởi sự đau đớn và tức giận. Tất cả các lí do khác là để từ bỏ chúng.
Khi chúng ta bị thử thách bởi sự giận giữ, oán hận, đau khổ, chúng ta có thể chọn một cách tốt hơn. Chúng ta có thể hạnh phúc mãi mãi, hay chúng ta có thể khỏe mạnh. Chũng ta chỉ không bị buộc phải mang theo lòng thù hận và trái tim sẽ luôn tràn đầy tình yêu thương lúc đó.
Nhưng tôi vẫn cười thầm câu chuyện ấy.
Cẩm Nhung (dịch)