Anhdepblog.com

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Eight Gifts that Don't Cost a Cent

This simple checklist can help measure how you are nurturing your relation­ships. The author of these thoughts is unknown, but deeply appreciated.
The Gift of Listening
But you must really listen. Don’t interrupt, don’t daydream, don’t plan your response. Just lis­ten.
The Gift of Affection
Be generous with appropriate hugs, kisses, pats on the back and handholds. Let these small actions demonstrate the love you have for family and friends.
The Gift of Laughter
Clip cartoons. Share articles and funny stories. Your gift will say, “I love to laugh with you.”
The Gift of Solitude
There are times when we want nothing better than to be left alone. Be sensitive to those times and give the gift of solitude to others.
The Gift of a Favor
Every day, go out of your way to do something kind.
The Gift of a Written Note
It can be a simple “Thanks for the help” note or a full sonnet. A brief, handwritten note may be re­membered for a lifetime.
The Gift of a Compliment
A simple and sincere, “You look great in red,” “You did a super job,” or “That was a wonderful meal” can make someone’s day.
The Gift of a Cheerful Disposition
The easiest way to feel good is to extend a kind word to someone.
These are eight important ways we can contribute toward whole and healthy relationships.
They cost nothing, yet they may well be the most valuable gifts we can ever offer another.
Steve goodier




Tám món quà không tốn hề một xu
Đây là một bản liệt kê đơn giản có thể giúp bạn đo xem bạn đã nuôi dưỡng các mối quan hệ của mình như thế nào. Tác giả của những ý kiến này không nổi tiếng, nhưng được đánh giá cao.
Món quà của sự lắng nghe
Nhưng bạn phải lắng nghe thật lòng. Đừng ngắt lời, đừng mơ màng, đừng chuẩn bị cho câu trả lời của mình. Chỉ lắng nghe thôi.
Món quà của sự yêu mến
Hào phóng với những cái ôm, hôn, vỗ lưng và nắm tay thích hợp. Hãy để những hành động nhỏ kia thể hiện tình yêu của bạn đối với gia đình và bạn bè.
Món quà của nụ cười
Những clip phim hoạt hình. Chia sẻ những bài báo và những câu chuyện cười. Món quà của bạn sẽ nói rằng, “Mình thích được cười với cậu.”
Món quà của sự yên tĩnh
Có những lúc chũng ta không muốn gì hơn là được để một mình. Nhạy cảm những lúc đó và trao món quà là một chốn yên tĩnh cho người khác.
Món quà của sự khoan dung
Hằng ngày, đi ra ngoài theo con đường của bạn và làm vài việc tốt.
Món quà của một mẩu giấy viết Note
Nó có thể là một cái note đơn giản “cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu” hoặc là một bài thơ hoàn chỉnh. Một bản chỉ dẫn, mẩu giấy viết tay có thể được ghi nhớ trong suốt cả cuộc đời.
Món quà của một lời khen
Đơn giản và chân thành, “Cậu trông rất tuyệt với màu đỏ đấy”, “Cậu đã làm một việc xuất sắc”, “Quả là một bữa ăn tuyệt vời” có thể tạo ra một ngày cho ai đó.
Món quà của tính tình vui vẻ
Cách đơn giản nhất để cảm thấy thoải mái là đưa ra một lời tử tế với cho ai đó.

Đó là tám cách quan trọng để chúng ta có thể góp phần hướng tới những mối quan hệ bền vững và lành mạnh.
Chúng không đáng giá một thứ gì, nhưng tạit hời điểm đó chúng có thể là món quà quý giá nhất chúng ta từng tặng cho người khác.
Cẩm Nhung (dịch)

Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010

If Life Were Not So Bitter...

File this story under the heading: "If life were not so bitter, revenge would not be sweet."

After seventeen years of marriage, a man dumped his wife for a younger woman. The downtown luxury apartment was in his name and he wanted to remain there with his new love, so he asked his wife to move out and said he would buy her another place. The wife agreed to this, but asked that she be given three days.

The first day she packed her personal belongings into boxes and crates and suitcases. On the second day, she had the movers come and collect her things. On the third day, she sat down for the last time at their candlelit dining table, soft music playing in the background, and feasted alone on shrimp and a bottle of Chardonnay.

When she had finished, she went into each room and deposited shrimp leftovers into the hollow of her curtain rods. She then cleaned up the kitchen and left.

Her husband returned with his new girl, and all was bliss for the first few days. Then it started; slowly but surely. Clueless, the man could not explain why the place smelled as it did.

They tried everything. First they cleaned and mopped and aired the place out. That didn't work. Then they checked vents for dead rodents. Still no luck. They steam cleaned the carpets and hung air fresheners. That didn't solve the problem. They hired exterminators; still no good. They ripped out the carpets and replaced them. But the smell lingered.

Finally, they could take it no more and decided to move. The moving company packed everything and moved it all to their new place. Everything. Even the curtain rods.

I like the story because of the humor. But revenge is always a poor option if we want to be healthy and happy.

The problem is... we can't carry a grudge and carry love in our hearts at the same time. We have to give one of them up. It's a choice we make.

Some resentments are large; they've built up over a long time and will not be easy to part with. Some have been fed by years of pain and anger. But all the more reason to give them up.

When we're tired of the anger and resentment and bitterness, we can choose a better way. We can be forever unhappy, or we can be healthy. We're just not made to carry a big grudge and a heart filled with love at the same time.

But I still chuckle at the story.

Steve Goodier


Nếu cuộc sống không quá đắng cay…
Xin đưa ra câu chuyện sau ngay dưới tiêu đề: “Nếu cuộc sống không quá đắng cay, thì sự hận thù sẽ không ngọt ngào đến vậy”.
Sau mười bảy năm kết hôn, một người đàn ông đã từ bỏ vợ mình để đến với một người phụ nữ trẻ hơn. Căn hộ sang trọng trong khu thương mại mang tên anh ta và anh ta muốn ở lại chỗ đó với người yêu mới, nên đã yêu cầu vợ chuyển ra ngoài và nói sẽ mua cho cô một chỗ khác. Người vợ chấp nhận chuyện đó, nhưng xin ba ngày.
Ngày đầu tiên, cô gói gém đồ đạc cá nhân vào các hộp, thùng và vali. Trong ngày thứ hai, cô có thêm động lực và thu lượm hết những đồ đạc của cô. Trong ngày thứ ba, cô ngồi lần cuối vào chiếc bàn ăn dưới những ngọn nến, âm nhạc nhẹ nhàng lan tỏa xung quanh, và ăn tiệc một mình với tôm và một chai Chardonnay.
Khi đã xong, cô đến từng phòng và để chỗ tôm thừa vào chỗ rỗng của thanh treo rèm cửa. Sau đó cô dọn sạch phòng bếp và ra đi.
Chồng cô trở về với người bạn gái mới, và tất cả đã rất hạnh phúc trong một vài ngày đầu tiên. Sau đó nó bắt đầu, chậm rãi nhưng chắc chắn. Không có dấu hiệu nào, nhưng người đàn ông không thể giải thích vì sao chỗ ở bốc mùi như là nó đã từng thế.
Họ thử tất cả mọi thứ. Đầu tiên, họ quét dọn, lau chùi và làm thoáng chỗ ở. Nhưng nó vẫn thế. Sau đó họ kiểm tra ống khói xem có xác côn trùng chết không. Vẫn không may. Họ tiếp tục giặt thảm và phun chất làm tươi mát vào không khí. Điều đó chẳng giải quyết được vấn đề. Họ thuê người tìm, nhưng vẫn không khá mấy. Họ xé các tấm thảm và thay thế chúng. Nhưng mùi hương vẫn còn đó.
Cuối cùng, họ không thể làm gì thêm nữa và quyết định chuyển đi. Công ty chuyển đồ đã gói ghém tất cả mọi thứ và chuyển đến chỗ mới cho họ. Tất cả mọi thứ. Thậm chí cả những thanh treo rèm cửa.
Tôi thích câu chuyện này bởi sự hài hước. Nhưng sự trả thù luôn là sự lựa chọn tồi tệ nhất nếu chúng ta muốn trở nên khỏe mạnh và hạnh phúc.
Vẫn đề là … chúng ta không thể mang theo hận thù và mang theo tình yêu trong trái tim cùng một lúc. Chúng ta phải từ bỏ một trong hai thứ đó. Đó là sự lựa chọn mà chũng ta phải thực hiện.
Một vài sự oán hận là quá lớn, chúng được tích lũy qua một thời gian dài và không dễ dàng gì để bỏ đi. Một số được bồi dưỡng thêm qua nhiều năm bởi sự đau đớn và tức giận. Tất cả các lí do khác là để từ bỏ chúng.
Khi chúng ta bị thử thách bởi sự giận giữ, oán hận, đau khổ, chúng ta có thể chọn một cách tốt hơn. Chúng ta có thể hạnh phúc mãi mãi, hay chúng ta có thể khỏe mạnh. Chũng ta chỉ không bị buộc phải mang theo lòng thù hận và trái tim sẽ luôn tràn đầy tình yêu thương lúc đó.
Nhưng tôi vẫn cười thầm câu chuyện ấy.

Cẩm Nhung (dịch)

A very human thing to do

Someone made the statement: "To err is dysfunctional, to forgive
co-dependent." Sometimes I think I operate that way - afraid to err
and slow to forgive.

Of course, we've all heard Alexander Pope's famous assertion that to
err is human, to forgive, divine. But I don't agree. I think that to
forgive is one of the most human things we can do.

A number of years ago, of the "International
Fellowship of Reconciliation" told this true story. In the midst of
tragic fighting in Lebanon in the 1970s, a Christian seminary
student was walking from one village to the next when he was
ambushed by an armed Druze guerrilla fighter. The Druze ordered his
captive down a mountain trail where he was to be shot.

But an amazing thing happened. The seminarian, who had received
military training, was able to surprise his captor and disarm him.
Now, the table was turned, and it was the Druze who was ordered down
the trail.

As they walked, however, the student of theology began to reflect on
what was happening. Recalling the words of his scripture, "Love your
enemies," "do good to those who hate you," "turn the other cheek,"
he found he could go no farther. He threw the gun into the bushes,
told the Druze he was free to go and turned back up the hill.

Minutes later, he heard footsteps running behind him as he walked.
"Is this the end after all?" he wondered. Perhaps the young man had
retrieved his weapon and meant to finish him off. But he continued
on, never glancing back, until his enemy reached him, only to grab
him in an embrace and pour out thanks for sparing his life.

That was a very human thing he did - foregoing the impulse to strike
back. It took a strong spirit. Yet every time we decide not to get
back at somebody who hurts us, we exercise one of our greatest
powers - the power to choose a better way.

Somebody else put it better than I can: "Life is too short for drama
and petty things, so, kiss slowly, laugh insanely, love truly and
forgive quickly." It's one of the most powerful and human things to
do.
Steve Goodier


Một điều rất nhân đạo để làm
Một người nào đó đã nói rằng: “"To err is dysfunctional, to forgive
co-dependent". Đôi khi tôi cũng hành động theo cách đó – lo lắng khi phạm tội và trì trệ để tha thứ.
Một vài năm trước đây, Hildegard Goss-Mayr trong “Tình bằng hữu quốc tế trong hòa hợp” đã kể một câu chuyện có thật. Giữa một cuộc chiến bi thảm ở Lebanon trong những năm 1970, một học sinh trường dòng đang đi bộ từ một ngôi làng đến ngôi làng kế bên, anh bị phục kích bởi một chiến binh Druze có vũ trang. Người Druze ra lệnh dẫn cậu đến một đường mòn trên núi nơi cậu sẽ bị bắn.
Nhưng một điều hết sức bất ngờ đã xảy ra. Cậu học trò đó, người đã nhận được sự dạy dỗ trong quân đội, có khả năng đánh lạc hướng người giam giữ cậu và tước vũ khí của anh ta. Bây giờ thì tình thế đã được xoay chuyển, chính người Druze đó bị bắt phải xuống chỗ đường mòn.
Khi họ đi bộ, dù thế, cậu học trò của thuyết tín ngưỡng bắt đầu ngẫm nghĩ về những chuyện đang xảy ra. Hồi tưởng lại những điều trong kinh thánh: “Yêu kẻ thù của mình”, “làm điều tốt cho những người ghét mình”, “bị đòn nhưng không đánh lại”, cậu nhận ra cậu không cần đi xa hơn. Cậu vứt súng trong bụi cây, nói với người Druze rằng bây giờ anh ta tự do và có thể quay trở lại đồi.
Một vài phút sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy phía sau khi cậu đi bộ. “Đây có phải là sự kết thúc sau tất cả không?”Cậu tự hỏi. Có thể người đàn ông trẻ tìm lại được vũ khí của anh ta và có ý định kết liễu cậu. Những cậu vẫn đi tiếp, không bao giờ ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi kẻ thù đi đến chỗ cậu, chỉ để kéo cậu lại trong một cái ôm chặt và thốt lên những lời cảm ơn vì đã giải thoát cho cuộc đời của anh ta.
Đó là một việc rất nhân đạo mà cậu đã làm – vượt qua sự thôi thúc để đánh trả lại. Điều đó cần một tâm hồn kiên định. Mỗi lần chúng ta quyết định không đánh lại những người đã làm đau chúng ta, thì chúng ta đã sử dùng hiệu quả khả năng tuyệt vời nhất của mình – khả năng lựa chọn cách giải quyết tốt hơn.
Một người khác đã diễn tả điều này tốt hơn là tôi có thể rằng: “Cuộc sống quá ngắn cho những kịch tính và những điều tầm thường, vậy nên, hôn thật nồng nàn, cười thật sảng khoái, yêu chân thành và tha thứ nhanh chóng. Đó là điều có tác động mạnh nhất và nhân đạo nhất để làm.
Cẩm Nhung (dịch)

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

The greatest gift of all

A little boy and girl were singing their favorite carol in church the Sunday before Christmas. The boy concluded "Silent Night" with the words, "Sleep in heavenly beans."
"No," his sister corrected, "not beans. Peas."
The story reminds me of the wonderful and hectic holiday season many of us are approaching soon.
Dave Garroway was, for many years, the host of the TODAY show on NBC television. Someone once asked him about his understanding of Christmas. He replied: "I've noticed that when people are asked what they want for Christmas, nine times out of ten, they answer with something material. That used to be amusing to me, but it's not amusing to me any longer. I happen to be one of those people who can afford anything he wants, but I find what I really want, I can't buy at all. I want peace of mind, peace of soul; the kind of peace you have when you don't really want anything."
What do YOU want for Christmas? Or if you don’t celebrate Christmas, what do you want for your life. For your world?
For me, what I want cannot be bought or gift wrapped. What I want most can best be summed up in words like “faith” and “hope” and “love.”
For myself, I want faith. Faith enough to see light in even the bleakest of situations. Faith enough to believe that goodness will prevail in the end.
For my loved ones I want hope. Abundant hope. Hope in tomorrow. A hope that helps them believe that better times lay ahead so they can take that next step.
For my world I want love. And I believe that the solutions to most of our biggest problems will only be found when we decide that we are indeed one family. The problems of war, health care, crime in city streets, immigration and unemployment take on a different hue when I am talking about my brothers and sisters whom I love dearly.
Do you also want things you can’t buy? What if we all decided to go after those things this year that truly matter? That could be the greatest gift of all.



Món quà tuyệt vời nhất trong tất cả
Một cậu bé và một cô bé đang hát bài hát yêu thích của chúng tại nhà thờ vào chủ nhật trước giáng sinh. Cậu bé kết thúc bài “Đêm yên tĩnh” với những từ “Ngủ trên thiên đường những hạt đỗ”
“Không phải” chị cậu bé sửa giúp “không phải đỗ, là đậu chứ”
Câu chuyện nhắc tôi nhớ đến mùa nghỉ lễ tuyệt vời và náo nhiệt đang đến gần với tất cả chúng ta.
Nhiều năm trước Dave Garroway là phát thanh viên của chương trình TODAY trên kênh truyền hình NBC. Vài người đã có lần hỏi anh về hiểu biết của anh về Giáng sinh. Anh trả lời: “Tôi để ý là khi người ta được hỏi những thứ họ thích trong giáng sinh, cứ 10 lần thì có đến 9 trả lời với những thứ về vật chất. Điều đó làm tôi buồn cười, nhưng không được lâu. Tôi đã tình cờ là một trong số những người mà có tất cả mọi thứ anh ta muốn, nhưng tôi nhận ra những thứ mà tôi thực sự muốn không phải cái gì cũng có thể mua bằng tiền. Tôi muốn sự bình yên trong ý nghĩ, bình yên trong tâm hồn; một phần của sự bình yên bạn có khi bạn không thực sự muốn bất cứ thứ gì”
BẠN muốn gì trong dịp Giáng sinh? Hay nếu bạn không kỉ niệm lễ giáng sinh, bạn muốn gì cho cuộc đời của bạn? Cho thế giới của bạn?
Với tôi, những thứ tôi muốn không thể mua được hay gói trong hộp quà được. Thứ tôi muốn nhất có thể gói gọn hết lại trong những từ như “niềm tin”, “hi vọng” và “tình yêu thương”.
Với bản thân mình, tôi muốn niềm tin. Niềm tin đủ để nhìn thấy ánh sáng ngay trong những thời điểm khó khăn nhất. Niềm tin đủ để tin rằng lòng tốt sẽ luôn chiến thắng.
Với những người tôi yêu thương, tôi muốn sự hy vọng. Sự hy vọng nhiều hơn mức đủ. Hy vọng vào ngày mai. Một hy vọng giúp họ tin tưởng rằng những khoảng thời gian tốt đẹp hơn đang ở phía trước và họ sẽ có thể vững vàng bước tiếp.
Với thế giới của mình, tôi muốn tình yêu thương. Và tôi tin rằng lời giải cho hầu hết những vấn đề lớn nhất cảu chúng ta sẽ chỉ được tìm thấy khi chúng ta quyết định rằng tất cả chúng ta thực sự là một gia đình. Các vấn đề về chiến tranh, chăm sóc sức khỏe, tội phạm đường phố, tình trạng nhập sư và thất nghiệp là những mảng màu sắc khác nhau trong những câu chuyện khi tôi trò chuyện với những người anh trai và chị gái - những người tôi yêu quý.
Bạn có muốn những thứ mà bạn không thể mua được không? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả chúng ta quyết định làm theo những điều tốt trong năm nay? Đó có thể là món quà tuyệt vời nhất trong tất cả.
Cẩm Nhung (dịch)





How thirsty are you?

A man had an operation, and the doctor, by mistake, left a sponge in him. A friend asked him if he had any pain because of it. "No," said the man, "but I sure do get thirsty."
Isn't it wonderful when we get thirsty - not for water, but thirsty to chase a dream or to so something different? I think it is those people who crave something with an unquenchable thirst who, in the end, are likely to be most satisfied with their lives.
Author Napoleon Hill said, "Desire is the starting point of all achievement, not a hope, not a wish, but a keen pulsating desire which transcends everything." He is really talking about a deep thirst.

Alan C. Elliott tells in his book A Daily Dose of the American Dream about a five-year study that was undertaken to discover what made some people extraordinarily successful. The study consisted of detailed research into the lives of 120 of the nation's top artists, athletes, and scholars.
He reports that the researcher was surprised to find that natural abilities played only a small part in the development of those individuals. As children, these unusually successful adults were often mediocre musicians, athletes or students. But research found that they possessed a powerful thirst to succeed. They practiced the piano for hours every day, rose well before school in the morning to practice swimming or running, or spent huge chunks of time alone (time they could have spent hanging out with friends) working on science projects or painting.Parental support was also a key factor.
Parents of these extraordinarily thirsty young people helped out, exposing their children to great ideas and influential persons. Many sacrificed to ensure that their offspring received good training. But in the end, it was their children's thirst and single-mindedness that made the difference.
The principle applies to adults, too. If you want to be more successful, the question you might first ask yourself is, "How thirsty am I?" Your success in any field you choose, anything you want to be or anything you want to do will hinge on your answer to that simple question.
How thirsty are you?
Steve Goodier




Bạn khao khát đến mức nào?
Một người đàn ông vừa trải qua ca phẫu thuật và ông bác sĩ, do sơ ý, bỏ quên cái gạc trong người anh ta. Một người bạn hỏi anh ta có đau vì nó không. “Không” Người đàn ông trả lời, “Nhưng tôi chắc rằng tôi khát”
Thật là tuyệt vời khi chúng ta khát – không phải là nước, mà là khát khao thực hiện một ước mơ hay là điều gì khác. Tôi nghĩ rằng những người cầu xin một vài điều với sự khao khát không thể thỏa mãn thì đến cuối cùng, có vẻ hài lòng với cuộc sống của họ.
Tác giả Napoleon Hill đã từng nói : “Sự khao khát là điểm khởi đầu cho mọi thành tích, không phải là hy vọng, không phải là ước ao, mà là một sự mong muốn thiết tha vượt lên trên mọi thứ.” Ông đang nói về một khát khao mãnh liệt.
Alan C. Elliott kể trong cuốn sách của ông A Daily Dose of the American Dream về một cuộc nghiên cứu trong 5 năm đã được đảm nhận để khám phá điều gì đã làm cho một số người thành công một cách phi thường. Cuộc nghiên cứu này bao gồm sự nghiên cứu tỉ mỉ cuộc sống của 120 nghệ sĩ, vận động viên, học giả đứng đầu quốc gia.
Ông truyên bố rằng nhà nghiên cứu đã rất ngạc nhiên tìm ra rằng khả năng tự nhiên chỉ đóng một phần nhỏ trong sự phát triển của những người này. Khi còn là những đứa trẻ , những người lớn thành công khác thường này thường chỉ là những nhạc sĩ, vận động viên và những học sinh tầm thường. Nhưng nghiên cứu cho thấy họ có được niềm khát khao thành công mạnh mẽ. Họ luyện chơi piano nhiều giờ mỗi ngày, dậy sớm trước khi tới trường vào buổi sáng để tập bơi hay chạy, hay dành những khoảng thời gian lớn (thời gian họ có thể dành để lang thang với bạn bè) để ở một mình làm các dự án khoa học hay sơn màu.
Sự ủng hộ của bố mẹ cũng là một nhân tố then chốt. Bố mẹ của những người trẻ có niềm khao khát phi thường này giúp và góp ý cho con cái họ các ý kiến tuyệt vời và có ảnh hưởng đến mỗi người. Rất nhiều sự hy sinh để đảm bảo rằng những đứa con họ nhận được sự dạy dỗ tốt nhất. Nhưng đến cuối cùng, niềm khao khát của con cái họ và sự chuyên tâm làm nên điều khác biệt.
Những nguyên tắc cũng được áp dụng cho cả người lớn. Nếu bạn muốn thành công hơn, câu hỏi đàu tiên bạn phải tự hỏi chính mình là “Mình khao khát đến mức nào?” Sự thành công trong các lĩnh vực nào bạn chọn, mất cứ thứ gì bạn muốn làm hay muốn trở thành đều xoay quanh câu trả lời của bạn cho câu hỏi đơn giản đó.
Bạn khao khát đến mức nào?

Cẩm Nhung (dịch)

Letting your soul catch up

Did you know that practicing some form of relaxation is one of the greatest gifts you can give yourself? Taking time each day to quiet your mind and breathe deeply, can make a big difference in how you feel throughout your day and into the night. And dedicating a day every week for mental and spiritual renewal is equally important.
We’re told that the word “relax” has its origin in the Latin word “relaxare,” which means “to loosen.” When we relax, we are in effect loosening tension, releasing tightly held energy and letting go. From the state of relaxation we can experience calm peacefulness.
Another great word is the Hebrew word "Shabbat" which, of course, is a day of rest. But it quite literally means to "quit; stop; take a break." Whatever you are doing, stop it. Whatever you are saying, be quiet. Sit down and take a look around. Don't do anything. Don't say anything. Fold your hands. Take a deep breath... .
Extended periods of rest are a biological necessity. The human body is like an old-fashioned wind-up clock. If it is not rewound by rest, ultimately it will run itself down.
A group of Americans made a trip with Brazilian natives down the Amazon River. The first day they rushed. The second day they rushed. The next day they rushed. One day, anxious to continue the trek, they were surprised to find the natives seated together in a circle.

When asked the reason for the delay, a guide answered, “They are waiting. They cannot move further until their souls have caught up with their bodies.”
Do you owe yourself time to let your soul catch up with your body?
Steve Goodier


Hãy để linh hồn của bạn bắt kịp

Bạn có biết rằng tập luyện vài thứ để tư giãn là một món quà to lớn mà bạn có thể tự tặng cho chính mình không? Dành thời gian mỗi ngày để yên tĩnh tâm hồn và thở sâu có thể làm nên một sự khác biệt lớn trong cách bạn cảm nhận trong suốt cả ngày từ sáng cho đến tối. Và dành ra một ngày mỗi tuần để làm mới mẻ tinh thần cũng như tâm hồn đều rất quan trọng.
Chúng ta đã được biết rằng từ “relax”(thư giãn) có nguồn gốc từ một từ tiếng La-tinh “relaxare” có nghĩa là “nới lỏng”. Khi chúng ta tư giãn, chúng ta đang trong tình trạng nới lỏng sự căng thẳng, làm giảm bớt sự kìm hãm về sức lực và lấy lại sức sống. Từ trạng thái nghỉ ngơi, chúng ta có thể cảm thầy sự bình yên và thanh thản.
Một từ hay ho khác là từ của người Do Thái “Shabbat” với nghĩa là một ngày để nghỉ ngơi. Nhưng theo nghĩa đen, nó ít nhiều được mang nghĩa là “rời bỏ, dừng lại, nghỉ”. Bất kể bạn đang làm gì, hãy dừng lại. Bất kể bạn đang nói gì, hãy yên lặng. Ngồi xuống và nhìn xung quanh đi. Đừng làm gì cả. Đừng nói gì cả. Khoanh tay nào. Hãy thở sâu đi.
Thời gian kéo dài của sự nghỉ ngơi là một sự cần thiết về sinh học. Cơ thể con người như một chiếc đồng hồ thời trang cũ. Nếu nó không được lên lại dây cót bằng sự nghỉ ngơi, cuối cùng, nó sẽ kiệt sức.
Một nhóm người Mĩ đã có một cuộc du ngoạn với những người thổ dân Brazil xống sông A-ma-dôn. Ngày thứ nhất họ xông lên. Ngày thứ hay họ xông lên. Một ngày, vẫn háo hức mong muốn tiếp tục chuyến đi vất vả, họ ngạc nhiên khi thấy những người thổ dân ngồi cùng nhau trong một vòng tròn.
Khi được hỏi về lí do cho sự trì hoãn đó, một người dẫn đường trả lời: “Họ đang đợi. Họ không thể đi xa hơn nữa cho đến khi linh hồn của họ theo kịp thân xác.”
Bạn có có thời gian riêng để cho linh hồn mình theo kịp thân xác không?
Cẩm Nhung (dịch)